[Re-up][Vietsub] MV Thương Ái Tội – Hoàng Hựu Kiệt Antonio

Link video: https://www.youtube.com/watch?v=7adKwcjS9U

詞:十方 Lời: Thập Phương
曲:方文良  Nhạc: Phương Văn Lương
导演:林孝谦/吕安弦: Đạo diễn: Lâm Hiếu Khiêm/ Lữ An Huyền
Vtrans: Bỉ Bỉ Bựa – Nhân Trung Chi Long Group

親愛的你貴姓 我已不認識你
站在面前卻疏離 遙不可及
眼睛嘴巴是你 聲音動作也像你
可惜心卻換了心 隱藏的很用力
Một người mà tôi từng yêu nhưng đã không còn nhớ rõ tên
Đứng ở trước mặt lại thấy xa xôi lạ lẫm xa ngoài tầm tay với
Ánh mắt bờ môi đó từng thanh âm cử chỉ vẫn giống như anh khi trước
Tiếc là trái tim đã xoay vòng thay đổi cố hết sức che đậy

生活像一個監獄 關係像一種酷刑
最初那些美麗 怎麼變得面目猙獰
Cuộc sống giống như một ngục giam mối quan hệ giống như một loại khổ hình
Lúc ban đầu tốt đẹp bao nhiêu rồi lại trở nên xấu xí đến kinh hoàng

兩個 傷了愛情的罪犯
毀掉對方 疼愛自己的模樣
誰綁架誰的夢想 誰偷走誰的喜歡
這荒唐競技場 愛逃到多(最)遠的地方
Hai tên tội đồ làm tổn thương tình yêu
Tự mình hủy hoại tình yêu của đối phương  lại nâng niu tình yêu của chính mình
Ai bắt đi mộng tưởng của ai ai trộm đi niềm vui của ai
Trên đấu trường hoang đường này tình yêu có thể trốn chạy bao xa.

傷了愛情的罪犯
燒掉對方 幸福快樂的天堂
放肆應該怎麼放 果斷又該怎麼斷
你已經不一樣 我舉手投降等著分離 宣判
Hai tên tội đồ làm tổn thương tình yêu
Đốt cháy thiên đường hạnh phúc của đối phương
Nói buông làm sao buông? Nói dứt làm sao dứt?
Anh đã không còn như xưa, em giơ tay đầu hàng chờ nhận bản án chia ly

眼睛嘴巴是你 聲音動作也像你
明明陌生的可以 卻裝的很熟悉
Ánh mắt bờ môi đó từng thanh âm cử chỉ vẫn giống như anh ngày trước
Rõ ràng rất xa xôi lạ lẫm rồi lại giả vờ quen thuộc

兩塊冰如何取暖 兩團火如何交談
只剩下怎麼辦 在我眼底瘋狂亂竄
看不見的傷原來最痛 它不流血卻更加折磨
你想說 我想說 一開口 天寒地凍
Hai khối băng làm sao sưởi ấm, hai ngọn lửa làm cách nào giao hòa?
Chỉ còn lại 1 mình làm cách nào thực hiện, trong đôi mắt tôi đang cuống cuồng rối loạn
Thì ra vết thương vô hình lại đau đớn như vậy, vết thương không chảy máu lại càng thêm giày vò tra tấn
Em muốn nói, anh cũng muốn nói, vừa mở miệng  liền đất lạnh trời đông

 

BìnhTà 1

Cre : Lụm lặt trên weibo
Edit by Bỉ Bỉ Bựa

1. Mười năm, tình cảnh lúc gặp mặt sẽ như thế nào? Nghĩ tới sẽ hung hăng mắng hắn hai câu. Nghĩ tới sẽ cho hắn một cái ôm rồi đón hắn về nhà. Nghĩ tới. . . cùng hắn vượt qua cả quãng đời còn lại. Nhưng mà, khi nhìn thấy thi thể đang lẳng lặng dựa vào tường cùng với vết máu đã sớm bị gió hong khô trên áo, nhìn thấy Hắc Kim Cổ Đao quen thuộc cùng với dòng chữ “Thực xin lỗi” viết qua loa trên mặt đất, hết thảy đều không còn ý nghĩa. Ngô Tà quỳ xuống ôm lấy thi thể “Trương Khởi Linh, cậu là tên lừa đão. .”

2. Trương Khởi Linh đi rồi, Ngô Tà không hề uống rượu, không ai biết vì cái gì, cũng không có người nào muốn hỏi vì cái gì. Chỉ là có một ngày, Ngô Tà kéo Giải Vũ Thần đến quán bar, uống đến đất trời tối mịt, hắn say, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hoa, sau đó vỗ nhè nhẹ lên ngực mình, nói “Đau”. . Cho đến rất lâu sau này, khi hết thảy đều cảnh còn người mất, Giải Vũ Thần mới hiểu ra, từ đau nói ra lúc say rượu ấy, mới chính là bi thương đến cùng cực.

3. Hắn bỗng nhiên nhìn tôi cười cười, nói “Hoàn hảo, tôi không có hại chết cậu. .”  Tôi ngẩn người, hắn phun ra một ngụm lớn máu tươi “Cậu..” đầu óc của tôi cứ ông lên một tiếng. Hắn vẫn mỉm cười nhìn tôi, đầu chậm rãi cúi xuống, ngồi ở chỗ kia, giống như đang nghĩ ngơi, nhưng mà bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. .

4. Hắn lúc nào cũng một mình, một mình tiếp nhận cái chết của người thân, một mình đối mặt với sự đáng sợ của mộ huyệt, một mình  chịu đựng ác mộng ngàn năm, một mình gách vác số mệnh đáng lẽ không thuộc về mình, một mình, một mình. . Cho đến một ngày quay đầu  gặp gỡ, cho đến một người cười đến thiên chân vô tà xuất hiện, cho đến khi hắn nghe thấy tiếng gọi 【Tiểu Ca】, hắn mới hiểu ra, hắn không phải một mình, hắn có Ngô Tà. .

Tiệm bánh tây Âu Dương – C1

Chương 1

Hắn gọi Âu Dương, là chủ của tiệm bánh tây Âu Dương, mấy năm trước, tiệm bánh Âu Dương không phải gọi là tiệm bánh Âu Dương, cũng không phải tiệm bán bánh tây, nó là một cửa tiệm theo phong cách cổ xưa tên gọi Tụ Bảo Trai, là cửa tiệm  truyền thống có lịch sử gần trăm năm làm bánh ngọt.

Sau khi ông chủ cũ mất, có một thanh niên thường được gọi là Âu Dương thoạt nhìn chỉ mới hai mươi sáu hay mươi bảy tuổi đến tiếp quản cửa tiệm, hắn mời vài người công nhân đến sửa chữa phía trước, đem tiệm bánh ngọt truyền thống đổi thành cửa tiệm bánh tây hiện tại, bảng hiệu khi ấy cũng bị hắn đổi thành tiệm bánh tây Âu Dương. Hắn làm việc rất dụng tâm, bảng hiệu mới để phía trước cùng với bảng hiệu Tụ Bảo Trai cũ đều được khắc bằng gỗ tương tự như nhau, nhìn có chút không phù hợp với tiệm bánh theo kiểu phương tây hiện tại này.

Tấm bảng hiệu Tụ Bảo Trai cũ cũng không bị Âu Dương đem bỏ, mà được hắn chuyển vào treo trên  tường trong cửa tiệm, nếu cẩn thận đem hai bảng hiệu ra so sánh sẽ dễ dàng phát hiện cả hai đều được làm ra từ tay một người.

Đối với việc đó, ông chủ Âu Dương luôn luôn mỉm cười giải thích với những người khách quen rằng đó chỉ là trùng hợp mà thôi, không ai nghĩ đến việc này là do hắn cố tình tìm Thành Bắc, bậc thầy trong nghề thợ mộc đặt làm tấm bảng hiệu mới này.

Tụ Bảo Trai đổi thành tiệm bánh tây Âu Dương cũng không hề ảnh hưởng đến việc làm ăn, cho đến giờ nó vẫn là bảo khố làm ăn tốt nhất trong vùng.

Nơi này làm ăn rất phát đạt, nguyên nhân không chỉ do ông chủ Âu Dương đem tiệm bánh ngọt truyền thống hơn trăm năm đổi thành tiệm bánh tây hiện đại hợp thời, mà còn vì trong tiệm còn giữ lại những món bánh ngọt truyền thống trước kia, những khách hàng cũ đều nói hương vị bánh một chút cũng chưa hề thay đổi.

Những khách quen cũ thường khen Âu Dương lợi hại, đối với những lời khen đó, ông chủ Âu Dương chỉ mỉm cười gật đầu tiếp nhận.

Nơi này chính là bảo khố trong phố,  gần trăm năm tuổi

Bây giờ là năm giờ rưỡi sáng.

Âu Dương từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn những tia sáng tờ mờ buổi sớm xuyên qua tấm màn to dày bên cửa sổ, nhẹ nhàng di chuyển thân người, sợ làm đánh thức người còn đang say mộng bên cạnh. Nhưng hắn chỉ vừa đứng lên một khắc, người đàn ông bên cạnh đã lờ mờ tỉnh ngủ.

Thẩm Dịch đưa tay ôm lấy thắt lưng Âu Dương, đôi mắt hơi mở, khuôn mặt gắt gao dán sát vào tấm lưng trần của Âu Dương, nhẹ nhàng nỉ non “Cục cưng, cậu không thể dành nhiều thời gian cho tôi sao”

Âu Dương lãnh đạm lật mu bàn tay ấm áp của Thẩm Dịch, vỗ nhẹ, quay đầu nhìn Thẩm Dịch, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói “Đừng nháo, để tôi đứng lên.”

“Không được, tôi ít khi mới có được ngày nghỉ như vậy, cậu dành nhiều thời gian cho tôi đi”  Thẩm Dịch gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng Âu Dương, xấu xa nói. Thẩm Dịch rất rõ ràng bộ dạng của bản thân lúc gối đầu lên người Âu Dương là thế nào, cậu như vậy là muốn cho Âu Dương biết, cậu cần Âu Dương đến cỡ nào, cậu cần Âu Dương chú ý tới cậu thật nhiều, nhưng mỗi lần hiệu quả đều rất nhỏ. Âu Dương chính là Âu Dương, cho dù đối với tình nhân vẫn luôn duy trì kiên định như cũ, khoảng cách rất gần, chuyện này làm cho Thẩm Dịch cảm thấy hơi khó chịu.

Nhìn Thẩm Dịch bệnh cũ tái phát, Âu Dương thở dài, nói “Tôi chỉ ra ngoài chạy bộ, một lát sẽ trở về.” Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn Âu Dương chăm chú, cậu dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi lại “Thật chứ?”

“Từ trước đến nay tôi chưa hề nói dối.” Âu Dương mỉm cười.

Thẩm Dịch nghe ra được lời nào là Âu Dương nói thật, lời nào là nói dối, cậu trầm mặc một lát, đôi tay ôm lấy thắt lưng Âu Dương từ từ nới lỏng, cầm cái gối đầu giường lên, dựa vào, ngồi ở góc độ này nhìn Âu Dương thay quần áo.

Nhìn một lát, Thẩm Dịch có cảm giác cổ họng hơi ngứa ngáy, bàn tay lần mò trên tủ đầu giường tìm bao thuốc lá, chợt nhớ ra Âu Dương không thích mình hút thuốc liền ngừng động tác tìm kiếm, có chút ủ rũ tựa người lên gối, tầm mắt dừng lại ở nửa người trên trần trụi của Âu Dương, nhịn không được mở miệng “Cục cưng, tôi biết cậu dáng người rất tốt, nhưng cũng không cần mới sáng sớm đã để tôi nhìn thấy bộ dạng không chỉnh tề như vậy chứ, tôi không có khả năng chịu nổi loại kích thích này đâu.”

Âu Dương quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Dịch một cái, hắn đem bộ đồ luyện võ đã sắp phai thành màu xám mặc vào, xoay người nhìn Thẩm Dịch, sau đó chậm rãi bước đến giường, cúi người hôn Thẩm Dịch một cái trấn an, lúc rời khỏi, hắn còn thổi vào tai Thẩm Dịch, nói “Tối qua cậu mệt đến mức la hét kêu tôi dừng lại.”

Nhìn thấy Âu Dương không hề đổi sắc, Thẩm Dịch cả khuôn mặt chuyển thành màu đỏ, cậu vội vàng đẩy Âu Dương ra, nương theo ánh sáng yếu ớt buổi sớm, trừng mắt nhìn vẻ mặt trêu tức của Âu Dương, lấy lại tinh thần, nhắc nhở “Cục cưng, cậu nên ra ngoài.”

Nhìn Thẩm Dịch khuôn mặt lúng túng, Âu Dương nhất thời cảm thấy tâm tình khoan khoái, khoái trá bước ra khỏi phòng.

Nghe được tiếng đóng cửa, Thẩm Dịch đem đầu chui vào chăn mỏng, may mà lúc này trời mới tảng sáng, ánh sáng còn mờ mịt, bằng không cậu sẽ càng thêm lúng túng, Thẩm Dịch đem tay đấm mạnh xuống nệm, chửi thầm “Đồ cái tên bất tử.”

Âu Dương rời khỏi nhà men theo ngã tư không người chạy về hướng công viên.

Âu Dương là người rất coi trọng sức khỏe, mỗi buổi sáng nhất định phải thức dậy chạy bộ, nếu có thêm chút thời gian rảnh rỗi, hắn sẽ cùng nhóm người già trong công viên luyện Thái Cực, trong mắt những người già đó, Âu Dương là người không tệ, hiếm có người trẻ tuổi nào được như vậy.

Mỗi lần có người khen, Âu Dương đều cảm thấy ngượng ngùng, kỳ thực hắn một chút cũng không hề trẻ tuổi.

Có một số việc không thể tin những điều mắt mình nhìn thấy, ví dụ như hắn.

Mà lúc này, Âu Dương lại đang nghĩ đến Thẩm Dịch, người đã ở cùng với hắn nhiều năm qua. Thẩm Dịch là một đại minh tinh hoàn hảo về mọi mặt. Hơn nữa Thẩm Dịch còn là người đầu tiên liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu hết con người hắn, cũng bởi vì nhìn thấu hắn nên Thẩm Dịch mới có thể không sợ chết mà cùng hắn trốn chạy, mà cái này chỉ là trong một vài trường hợp mà thôi.

Thấm thoát, bọn họ đã ở cùng nhau sáu năm.

Âu dương vừa chạy chầm chậm dọc theo hàng cây ở công viên vừa hồi tưởng lại lần đầu hắn cùng Thẩm Dịch gặp nhau, và cả những chuyện xảy ra trong mấy năm qua, cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.

Đột nhiên, Âu Dương nhịn không được chửi rủa, chết tiệt, Thẩm Dịch lại còn dám kêu hắn làm bánh ngọt cho mình nữa chứ.

Chuyện này làm cho Âu Dương cảm thấy chán nản, nhưng cũng cực kì vui vẻ.

Thẩm Dịch là người thứ hai trung thành với tay nghề của hắn, mà người thứ nhất từ lâu đã bị bao phủ bởi dòng sông lịch sử không còn dấu tích, chỉ còn là dấu vết mãi không thể xóa mờ trong lòng của hắn.

Chạy xong một vòng, Âu Dương theo hướng nhà chạy về, hắn bình thường ra ngoài từ cửa sau, trở về bằng cửa tiệm bánh.

Hôm nay hắn chạy bộ hơn bốn mươi phút, so với thường ngày lố hơn mười phút, chết tiệt, Thẩm Dịch lại có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn ư, không được, lời này không thể nói với Thẩm Dịch, bằng không Thẩm Dịch sẽ vểnh mặt lên trời.

Hắn dừng trước cửa tiệm, ổn định hô hấp trong chốc lát, lẳng lặng đẩy cánh cửa khép hờ bước vào. Vương Minh Vũ  ở bên trong đang bận rộn nhìn thấy hắn bước vào, mỉm cười chào hỏi “Âu Dương tiên sinh, ngài đã trở về.”

Âu Dương gật đầu lịch sự, dặn dò Vương Minh Vũ “Tiểu Vương, cậu đem mọi thứ chuẩn bị cho tốt, tôi lên thay quần áo, đến lúc xuống là có thể bắt đầu.”

“Dạ, Âu Dương tiên sinh.” Vương Minh Vũ dáng vẻ nghiêm túc cúi chào, đáp lại việc Âu Dương dặn dò.

Vương Minh Vũ là công nhân lâu năm của tiệm bánh tây Âu Dương. Từ lúc tiệm bánh mở cửa đến nay, hắn một mực ở nơi này làm việc, hiện đã thăng chức thành trợ lí của ông chủ Âu Dương, mỗi ngày giúp Âu Dương làm việc.

Âu Dương ở nơi này không chỉ là ông chủ, mà còn là thấy dạy làm bánh tây, không, nói chính xác phải là thầy dạy làm bánh ngọt.

Lúc mới bắt đầu đến làm việc, Vương Minh Vũ không rõ vì sao Âu Dương nhất định phải tự mình làm bánh ngọt, trải qua vài năm ở chung hắn dần dần hiểu rõ, Âu Dương rất thích làm bánh ngọt, hơn nữa còn dùng tất cả tình yêu và nhiệt huyết của mình cho việc này. Tuy rằng lời này có chút khoa trương, nhưng Vương Minh Vũ cho rằng chỉ có những lời đó mới thể hiện được trách nhiệm của Âu Dương đối với nghề làm bánh.

Vương Minh Vũ hi vọng một ngày nào đó có thể lợi hại giống như ông chủ Âu Dương, đứng hi vọng về tương lai một chút, Vương Minh Vũ lại tiếp tục làm việc của mình.

Âu Dương lên lầu, đẩy cửa phòng, nhìn thấy Thẩm Dịch vẫn còn đang say ngủ, hắn xoay người đi đến tủ quần áo bên cạnh, cầm lấy bộ quần áo thường ngày ra, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm.

Âu Dương không có thói quen khóa cửa phòng tắm, không, phải nói là phòng tắm trong phòng này cũng không có thứ gọi là khóa.

Lúc trước Thẩm Dịch chứng kiến việc không đóng cửa của Âu Dương  cũng ngạc nhiên không nói thành lời, cậu hỏi Âu Dương vì cái gì mà không trang bị ổ khóa, Âu Dương không nhìn cậu, trả lời ngắn gọn, hắn không thích.

Lại nói đến cách bố trí trong phòng tắm, Thẩm Dịch lúc trước còn khinh thường mắng Âu Dương không bình thường, không có vòi sen, cũng không có máy nước nóng, nhưng có một thứ đặc biệt thu hút ánh mắt người khác, chính là một cái bể tắm lớn, cái bể còn đặc biệt do chính hắn đi mua, phòng tắm này ngay cả chỗ đi tiểu tiện hay bồn rửa tay cũng không hề có, chỉ có một cái bể lớn như vậy.

Phòng tắm này thật là xứng với cái tên phòng tắm mà.

Sau khi đổ đầy nước nóng vào bể, Âu Dương  thân thể trần trụi đang tính bước vào bể tắm, cửa phòng tắm bị mở ra, Thẩm Dịch chỉ mặc cái áo ngủ rộng thùng thình che khuất nửa thân trên, vạt áo vừa vặn che được chỗ tư mật, cậu cứ thong thả đi đến, từ phía sau ôm lấy Âu Dương “Cục cưng, cậu phải đền bù cho tôi. Một mình ở trong phòng rất là vất vả đó.”

Âu Dương để bàn tay Thẩm Dịch tùy ý dạo chơi trên người “Đừng náo loạn, hôm nay công việc sẽ không hoàn thành kịp.”

Thẩm Dịch tiếp tục châm lửa, cậu không tin Âu dương sẽ giữ được bình tĩnh “Cậu không thể dành nhiều thời gian cho tôi ư, hiếm khi tôi mới có một ngày rảnh rỗi.”

“Chết tiệt.” Âu Dương nhịn không được mắng, hắn xoay người đem Thẩm Dịch đang quấn lấy mình ôm lấy, sau đó ôm Thẩm Dịch tiến vào bể tắm, để Thẩm Dịch ngồi lên mép bể, hai tay dính đầy nước vuốt ve khuôn mặt cậu “Là cậu châm lửa, đợi lát nữa không được kêu dừng.”

Thẩm Dịch hôn lên lòng bàn tay Âu Dương, mỉm cười nói “Cơ thể của tôi nghĩ ngơi đủ rồi, sẽ không kêu…”

Chưa kịp nói xong hai chữ dừng lại đã bị đôi môi Âu Dương bao phủ, Thẩm Dịch nhắm mắt đón nhận, Âu Dương là cái tên siêu cấp cổ hủ, Thẩm Dịch phải mất một thời gian dài mới làm cho Âu Dương đối với mình có cảm giác, sau đó mới khiến cho Âu Dương dùng hành động thể hiện ra bên ngoài.

Cậu thích nhìn vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của Âu Dương, nhưng cậu càng thích nhìn thấy biểu tình cuồng nhiệt lúc hoan ái của Âu Dương hơn.

Âu Dương dùng cánh tay cường tráng ôm lấy Thẩm dịch, dùng nhiệt tình đốt cháy thân thể cậu, nhớ lần đầu tiên bùng nổ, Âu Dương thật dọa người, không nghĩ đến người có nề nếp đến nỗi gần lạc hậu như Âu Dương lại có thể kịch liệt đến vậy, nhiệt tình cùng nồng nhiệt nhanh chóng làm Thẩm Dịch mềm nhũn, Âu Dương tiến vào cơ thể cậu, cùng cậu hòa thành một thể.

Cậu biết Âu Dương cùng mình căn bản không giống nhau, Âu Dương chính là tên bất tử sống mấy trăm năm, mà cậu chỉ là người thường không thóat khỏi sinh lão bệnh tử, cậu không thể cả đời ở bên cạnh Âu Dương, cũng không hi vọng xa vời  Âu Dương sẽ ở bên cạnh cậu cả đời, khi cậu cảm thấy bản thân không còn xứng với Âu Dương, cậu sẽ tự động rời đi.

Âu Dương vĩnh viễn giống như hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, không có sinh lão bệnh tử, sự sống đối với Âu Dương cứ tiếp tục như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương, Thẩm Dịch liền nhìn ra tất cả sự thật, thật đến mức khiến cậu cực kì chán ghét đôi mắt của mình, đôi mắt có thể nhìn thấy những điều không nên nhìn thấy.

Khoảng cách giữa họ suốt đời cũng không thể vượt qua được, cậu không biết Âu Dương vì cái gì có thể sống lâu như vậy, cũng không biết thân phận thật sự của Âu Dương, cái cậu muốn chính là hiện tại, mà hiện tại Âu Dương đang cùng cậu dùng nhiệt tình đốt cháy mọi thứ xung quanh, làm cho cậu cảm nhận được cái gọi là “Yêu” của Âu Dương, chỉ như vậy cũng đủ lắm rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Ngỗng bay : song song hoặc đi trước, nghĩa bóng là sắp xếp theo thứ tự, còn chỉ huynh đệ với nhau, chuyện đầu tiên là nói về một đôi huynh đệ.

Cái khác, bộ này tình cảm chậm chạp, trước mắt nhìn không ra cái gì thần quái ==

 

Tiệm bánh tây Âu Dương – Nam Cẩn

704476

Tên truyện: Tiệm bánh tây Âu Dương [Âu dương tây bính điếm]

Tác giả: Nam Cẩn

Thể loại: Hiện đại đô thị, linh dị thần quái, 1×1, HE

Tình trạng bản gốc: Hoàn 111 chương

Tình trạng edit: Lăn lê bò lết

Link raw: http://nhatthientrieudotnet.wordpress.com/

Edit: Bỉ Bỉ Bựa

~~~~

Văn án

 

 Ban ngày, hắn là Âu Dương, ông chủ tiệm bánh tây Âu Dương, tiệm bánh tây Âu Dương vốn là một cửa hiệu theo phong cách cổ xưa có truyền thống lịch sử hơn trăm năm làm bánh ngọt, vài năm trước, Âu Dương đem nó đổi thành tiệm bánh tây hiện tại, ở đây không ai biết Âu Dương có phải tên thật là Âu Dương không nữa, dù sao từ lúc biết tiệm bánh này mọi người đều gọi hắn là Âu Dương, ngay cả công nhân trong tiệm cũng gọi hắn là Âu Dương tiên sinh, hoặc Âu tiên sinh.

Ban đêm, hắn là người mua mộng thần bí, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ cùng người hữu duyên mua mộng, bất luận là mộng đẹp hay là ác mộng, chỉ cần có duyên, hắn sẽ xuất hiện, hắn cũng đã quên hắn họ gì tên chi, chỉ biết hắn muốn mua 9999 giấc mộng, hiện tại hắn đã mua được 9651 giấc mộng.

~Mục lục~

Chương 1 – Chương 2 – Chương 3